Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

Yêu 10 năm mà bạn trai chưa dám cưới

Không phải vì anh không yêu mà vì vẫn chưa có công việc ổn định, thu nhập không đủ để có thể đảm bảo hạnh phúc cho tôi về sau, như lời anh nói. 
Tôi năm nay 28 tuổi, cái tuổi đủ chín chắn và thành đạt để một cô gái nghĩ đến hôn nhân và một gia đình, nhưng anh đã bao lần từ chối cưới tôi dù chúng tôi quen nhau đã 10 năm. Chúng tôi yêu nhau từ khi hai đứa học chung cấp 3 rồi vào đại học, mối tình êm ả trôi qua trong hạnh phúc. Tôi học Kinh tế, còn anh học Bách Khoa. Tôi ra trường và nhanh chóng tìm được một công việc có thu nhập ổn định, không còn phụ thuộc gia đình. Anh vẫn còn học, bảo còn nợ môn nên có thể ra trường trễ, nói tôi ráng đợi. Tôi đi làm 3 năm, công việc cũng khá thuận lợi, còn anh vẫn chưa ra trường. Càng ngày anh càng lún sâu trong đống tín chỉ không thể nào trả nổi, rồi hết thời hạn ra trường, anh bỏ học. Ba mẹ anh và tôi đã khóc cạn nước mắt vì chuyện này, nhưng biết sao được, anh hoàn toàn không có lối thoát.
Yêu 10 năm mà bạn trai chưa dám cưới
Ảnh minh họa
Năm 25 tuổi, anh trắng tay, không bằng cấp, không nghề nghiệp, anh chán nản, tuyệt vọng và thực sự cảm thấy rất bế tắc nhưng tôi luôn bên cạnh động viên anh, tin rằng bằng cấp không phải là thứ duy nhất để đi đến thành công. Rồi anh cũng kiếm được một công việc do người quen giới thiệu, làm giám sát xây dựng, thấy anh nhanh nhẹn và có đầu óc nên cũng khá tin tưởng anh, vậy mà thu nhập vẫn rất bấp bênh. Được một thời gian, anh tự ra làm riêng, quản lý một đội thợ xây dựng, chẳng hiểu sao anh luôn mượn tiền tôi, nói để trả lương công nhân, khi nào nhà thầu thanh toán lại anh sẽ trả. Đến khi có tiền anh liền ăn chơi, nhậu nhẹt cùng bạn bè mà không hề nghĩ đến việc trả nợ cho tôi. Làm 3 năm mà anh không có một đồng dư nào, nợ vẫn cứ nợ.
Biết anh khó khăn nên tôi cũng không đòi tiền. 28 tuổi, 10 năm mặn nồng bên nhau, tôi vẫn muốn cưới dù biết rằng thu nhập anh bấp bênh, tương lai mờ mịt. Tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình là chân thành, anh quan tâm và chăm sóc tôi tận tụy, mọi người trong gia đình anh cũng rất tử tế và quý tôi. Bạn bè chúng tôi và gia đình anh, ai cũng mong ngày chúng tôi về chung một nhà, nhưng anh không muốn. Anh bảo không phải không còn yêu mà vì muốn có một sự nghiệp vững chắc mới tự tin rước tôi về. Ba mẹ cũng biết tình hình anh lông bông không bằng cấp, không nghề nghiệp, thương con gái sau này sẽ khổ, muốn tôi quen một người khác. Vì lỡ nặng tình với anh nên gia đình vẫn không cấm cản tôi quen anh. Mẹ nói “sướng, khổ một mình mày chịu”.
Trong thời gian đi làm, quan hệ ngày càng mở rộng, tôi thường đến những sự kiện giao lưu bạn bè mà hầu như anh đều không có mặt với lý do ngại mọi người hỏi về công việc. Thế rồi, cuộc sống tôi với anh ngày càng tách biệt, chúng tôi chỉ tâm sự với nhau chuyện thường ngày. Có lẽ vì yêu lâu mà vẫn chưa cưới tôi đã dần cảm thấy chán nản, cảm xúc tình cảm với anh nhạt dần, đi với anh tôi không còn cảm thấy hào hứng nữa. Tôi biết, bây giờ tình cảm với anh như một thứ thói quen, trách nhiệm. Anh nói chờ thêm một năm nữa, nhưng liệu sau đó anh có bắt tôi chờ thêm không? Liệu anh có đảm bảo cuộc sống gia đình sau này không khi hiện tại không bằng cấp, không nghề ngỗng ổn định? Con gái có thì, lại yêu nhau bằng tuổi nên chắc chắn tôi sẽ nhanh già hơn anh.
Những ngày quen anh tôi cũng khá thiệt thòi, đi ăn thường xuyên là người trả tiền, anh chưa bao giờ tặng tôi một món quà đắt tiền nào cả, tôi cũng không đòi hỏi, vẫn chấp nhận và yêu anh đến tận 10 năm. Lúc này, tôi lại có tình cảm với một anh đồng nghiệp lớn tuổi hơn, đàng hoàng, tử tế và cũng có tình cảm với tôi. Người ấy biết tôi nặng tình với bạn trai nên không dám tiến tới. Quen đồng nghiệp, tôi bỗng thấy niềm vui trong công việc, tìm được cảm giác rung động xao xuyến mà lâu nay đã mất với người kia. Mọi người trong công ty ai cũng hy vọng chúng tôi sẽ là một cặp, giờ thực sự tôi rất rối, chờ đợi và hy vọng một sự thay đổi ở người hiện tại hay chấm dứt để tiến tới với người mới? Nếu tiếp tục chờ đợi người hiện tại trong khi tình cảm nhạt dần mà kinh tế lại thiếu thốn thì không biết có giữ nổi hạnh phúc bền lâu hay không? Còn với người mới, tôi cũng không tự tin tiến tới, liệu người đó có hiểu và chấp nhận tôi không?
Huệ ngoisao.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét