Tết tưởng là vui vẻ, không ngờ đi đâu cũng thấy người giục rồi hỏi han "Sao không đưa người yêu về giới thiệu?" làm tôi chẳng biết trả lời như thế nào. Đã có người yêu thì việc gì phải giấu!
Gái 26 tuổi như bom nổ chậm trong nhà khi chưa thấy thằng nào đảo qua, ghé lại nhà thường xuyên. Đi đâu tôi cũng nghe loanh quanh luẩn quẩn những câu hỏi “bao giờ lấy chồng”, “đã đánh bắt được con cá nào chưa?”, “chăn được con gà nào chưa?”. Không chỉ bố mẹ sốt ruột, hàng xóm ngóng chờ mà bạn bè cũng đôn đáo “săn lùng” tứ tung. Mọi sự cũng chỉ vì rốt ráo tìm chồng cho tôi.
Thấy mọi người nhốn nháo vì cái người mà sau này tôi sẽ gọi là chồng. Nhiều lúc tự hỏi chẳng hiểu chồng là cái gì mà sao ai cũng bảo là phải lấy! Nếu là phải đôi thì kiểu gì chẳng tìm được nhau. Các cụ bảo rồi, duyên số nó vồ lấy nhau đấy thôi, chứ tìm như bây giờ thì không biết đến khi nào mới “săn” được ra chồng. Mà không khéo thấy mình sốt sắng quá, người ta lại sợ chạy mất cũng nên.
Thời còn trẻ trung tôi từng tự nhủ sau này không thèm lấy chồng, mà lấy chồng làm gì nhỉ? Tự dưng lại phải về nhà người lạ, ở chung với người ta, phải nấu cơm, giặt giũ chăm sóc người dưng làm gì, thà rằng ở với bố mẹ còn sướng hơn! Mẹ chỉ cười bảo: “Sau này rồi mà chẳng mà cuống lên đòi lấy chồng. Có chồng gánh vác lo toan mà chia sẻ cuộc sống cùng. Chứ con gái mà không lấy chồng thì khổ lắm con ạ”. Tôi chỉ lắc đầu. Lấy chồng chỉ phức tạp thêm mà thôi, sống một mình đơn giản và sung sướng bao nhiêu.
Hồi học lớp 12 đã thấy trong lớp có vài đôi yêu nhau, cũng giận hờn rồi tủi thân khóc vì những lý do mà theo tôi thì đúng là “dở hơi”. Cứ nhìn vào đó tôi đâm chán.
Những năm học đại học, các bạn ai cũng có đôi có lứa, có người yêu khoác tay lên giảng đường, tôi cũng có một vài đối tượng tỏ tình nhưng thấy chẳng có ai đủ hấp dẫn nên thôi: “yêu đương rồi thì mất tự do, suốt ngày giận hờn, yêu cùng sinh viên thì nghèo, yêu người đi làm thì thấy họ không có tương lai…”
Thấm thoắt 4 năm đại học đã trôi qua mà tôi vẫn lẻ bóng một mình. Có lúc tôi cũng chạnh lòng, cũng tủi thân khi đi chơi chúng bạn được người yêu chăm sóc, được nũng nịu đòi nọ đòi kia… Tặc lưỡi, thôi kệ, mình tự làm mình vui, tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ra trường, đi làm mới thấy suy nghĩ không lấy chồng của mình chẳng giống ai, tôi mới thay đổi suy nghĩ. Ừ thì mình sẽ lấy chồng, phải lấy một tấm chồng cho giống bạn giống bè, bố mẹ cũng yên tâm là con gái có người để nương tựa. Thế nhưng lấy chồng sao mà khó thế!
Ai cũng bảo lấy chồng dễ như ăn phở! Thế nhưng chồng sao cho ra chồng, chứ có phải chỉ là người đứng bên cạnh mình trong lễ cưới, không cần biết tốt xấu, học hành nghề nghiệp như thế nào, đạo đức ra sao…
Có kiểu yêu nhau từ hồi đi học rồi lấy, có kiểu lấy vì được bất chợt gặp nhau thấy anh cần lấy vợ, em cần lấy chồng và chúng ta lấy nhau. Có đôi vì được giới thiệu mai mối qua vài người cũng bén duyên. Người ta bảo lấy chồng dễ lắm.
24 tuổi, thấy còn trẻ lắm, còn mải chơi lắm thấy chúng bạn lên xe hoa còn kêu “trời lấy gì sớm thế, 26 tuổi tao mới lấy chồng”. Hình như cái mốc 26 tuổi là mục tiêu của rất nhiều cô gái.
Thấm thoắt 25 tuổi đã qua và ngấp nghé 26 tuổi đã tới, lại thấy vài đứa vội vã kêu gọi giới thiệu, gặp mặt rồi không hợp lại tìm mối khác. Đến tuổi này không còn trông chờ tình yêu sét đánh, không còn gặp nhau tìm hiểu yêu 1 năm, 2 năm rồi cưới.
Đám cưới ở tuổi 26 tuổi trở lên chóng vánh lắm, nhanh lắm …Có đôi chỉ gặp nhau, biết nhau, yêu nhau và cưới nhau vỏn vẹn 2 tháng có khi thiếu vài ngày.
Có đứa nhanh thế, có đứa vẫn mãi chả có ai để rước, hàng xóm bạn bè luôn miệng kêu “ kén lắm vào, kén quá chứ thiếu gì thằng yêu”. Nghĩ đi nghĩ lại chả hiểu người ta bảo mình kén cái gì, nếu có nhiều đối tượng để cân đo đong đếm thì kén đã đành, đằng này công việc, cuộc sống không có ai là đối tượng nam ngoài mấy thằng bạn chiến hữu, thằng có vợ, thằng sắp lấy, thằng thích gái trẻ 9x, chê gái già 8x, các anh công ty thì vợ con đuề huề.
Tự nghĩ nếu thế biết lấy ai, ai lấy? Mình có kén đâu, 23 tuổi còn mong lấy mấy anh hơn tuổi cho chững chạc, già dặn, có kinh tế. 25 tuổi các anh lấy vợ hết thì tặc lưỡi bằng tuổi cũng được, giờ cũng không còn trẻ con, và rồi có khi nào 29 tuổi không còn ai lại bảo kém tuổi cũng xong, cứ miễn lấy chồng.
26 tuổi, tìm đủ các mối, vận dụng các quan hệ để được giới thiệu để lấy chồng như ai, để bố mẹ không phải lo lắng, để hàng xóm không gọi bà cô kén quá, để bản thân mình được lấy chồng nhưng sao thấy khó quá, bắt đầu từ đâu?
Gửi các cô gái đang ế, đang tìm chồng và sẽ lấy chồng… Lấy chồng khó hay dễ?
Theo Người đưa tin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét