Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

“Rửa ghế” xin rút kinh nghiệm, treo cổ vì… quá nghèo

 Sở NN&PTNT Nghệ An xin được rút kinh nghiệm vì ông Phó mở tiệc “rửa ghế” linh đình, báo chí phát hiện ông này trước đó cũng đã từng “rửa ghế”.

“Rua ghe” xin rut kinh nghiem, treo co vi… qua ngheo
Đám tang nghèo túng của anh Võ Trung Bửu- người treo cổ vì quá nghèo. ảnh: PLO
Vụ tiệc mừng rửa ghế thăng chức của ông Hoàng Nghĩa Hiếu ở Sở NN&PTNT Nghệ An gây lùm xùm trên các báo và mạng xã hội suốt cả tuần nay cuối cùng đã có 1 kết quả không ngoài dự đoán: Sở nhận trách nhiệm và xin rút kinh nghiệm, UBND tỉnh Nghệ An yêu cầu rút kinh nghiệm sâu sắc trong các hoạt động, không để xảy ra sự cố nào đáng tiếc nữa.
Thật là một kinh nghiệm quý giá cho bản thân ông Phó Giám đốc Sở, bởi nếu không bị báo chí, dư luận “cạo” cho 1 mẻ thì có nhẽ ông và đồng sự của ông đều cho rằng việc được thăng chức thì mở tiệc ăn mừng rửa ghế, điều động các cô giáo mầm non đến hát chúc mừng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Bởi đây không phải lần đầu tiên ông Hoàng Nghĩa Hiếu làm chuyện này, báo chí lại mới phát hiện ra, trước đó vào ngày 21-11-2014, đã có một buổi tiệc rửa ghế khác, cũng om xòm ầm ĩ, trên phông màn ghi: "Sở NN&PTNT Nghệ An - Chi cục đê điều và phòng chống lụt bão gặp mặt chúc mừng đồng chí Hoàng Nghĩa Hiếu nhận nhiệm vụ mới. TP Vinh, ngày 21 tháng 11 năm 2014''.
Được biết, đây là buổi tiệc mừng ông Hoàng Nghĩa Hiếu từ Chi cục trưởng Chi cục đê điều kiêm Phó Ban phòng chống lụt bão tỉnh Nghệ An về làm Bí thư Huyện ủy Yên Thành (Nghệ An).
Gớm ghê thật, cứ dời vị trí nọ về vị trí kia thì ngay lập tức ông có tiệc “rửa ghế” linh đình phông màn rất chi là “oách xà lách”. Cái ghế thì tội tình gì, bẩn gì mà các ông phải rửa nhỉ? Thật lạ kỳ. Thăng chức nhận nhiệm vụ mới để thực hiện nhiệm vụ nhân dân giao phó, đi phục vụ nhân dân. Thế mà ông quan này lại làm như thể mình vừa “trúng quả”, phải “rửa”, phải “khao” ngay.
Nhìn cái cách mở tiệc rửa ghế là biết người ta đang trông chờ điều gì ở cái chức vụ của mình. Và như thế thì có lẽ người dân còn khổ.
Mà dân khổ thật đấy. Mới hôm qua, báo chí lại gây sốc với cái tít bài thế này: “Treo cổ tự tử vì quá nghèo”. Tôi đọc bài báo trên báo Pháp luật TP Hồ Chí Minh mà ngỡ mình nhầm, vì tưởng vẫn là vụ người mẹ nghèo ở Cà Mau tự tử vào năm 2013 với di thư để lại mong lấy tiền phúng viếng mà trang trải chuyện học hành cho con.
Nhưng không, đây là một vụ tử tử khác. Nạn nhân là anh Võ Trung Bửu (46 tuổi), trú thôn Quý Phước, xã Bình Quý, huyện Thăng Bình, Quảng Nam). Gia cảnh túng quẫn, bản thân mắc bệnh, anh Bửu không có lối thoát nên chọn cách quyên sinh.
“Khoảng 20 giờ 30 đêm 29-2, Trang đi làm về muộn, hàng quán đóng hết cửa không còn gì ăn nên chị có mua mấy cái trứng lộn về cho mấy đứa nhỏ ăn. Lúc đó, Bửu có ăn một trứng rồi nhường lại cho mấy đứa con ăn. Sau khi ăn xong anh có dặn dò vợ và mấy đứa con chuyện gia đình. Trong lúc mấy đứa nhỏ học bài, Bửu đã ra cây xoan sau nhà để treo cổ tự tử" - anh Huỳnh Chánh (anh ruột chị Trang) kể lại sự việc”- bài báo cho biết.
Trước đó, sáng 29-2, người đàn ông tội nghiệp này đã tìm đến ông Phó chủ tịch UBND xã Bình Quý là ông Trần Phương Ái trăn trối: “Em để lại vợ con, có gì nhờ anh giúp đỡ”.
Thôi thì đó cũng là lựa chọn cùng quẫn của 1 con người đã bị dồn vào bước đường cùng của nghèo khó, ốm đau, tật bệnh. Người đàn ông không còn lối thoát, đã chọn cho mình một cái chết tang thương, vì không giúp gì được cho vợ con. Bi kịch như thế trên đời này nhiều lắm.
Đọc một bản tin mà thấy sao xót xa. Biết bao nhiêu công trình lãng phí, biết bao nhiêu kỷ lục vô nghĩa, biết bao nhiêu những dự án đắp chiếu và biết bao nhiêu thân phận người nghèo không biết bám víu vào đâu. Giá chúng có thể san sẻ bù trừ sang nhau, sẽ không có những người phải treo cổ vì quá nghèo như anh Bửu.
Nhưng thôi, đó là chuyện không tưởng, không bao giờ xảy ra. Và người quá cố cũng đã mồ yên mả đẹp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét